GN - mỗi ngày ta số đông dành thời hạn quán niệm, hành thiền, ta sẽ sở hữu được một bắt đầu tốt đẹp cho vấn đề khai mở tâm thức.

Chúng ta tất cả khả năng đổi khác thân, thì so với tâm cũng thế. Thân có thể thay đổi như lúc ta ăn ít rộng để sút ký, giỏi ăn nhiều hơn nữa để tăng trọng lượng; uống nhiều rượu thì hại gan, hút thuốc những thì sợ phổi. Ta hoàn toàn có thể tập thể dục để sở hữu bắp thịt, hay rèn luyện để chạy nhanh hơn, dancing cao hơn, giỏi tập dượt để rất có thể đánh tennis xuất xắc đá cầu. Thân hoàn toàn có thể làm được nhiều thứ cơ mà một người bình thường không biết mình rất có thể làm được vị họ không được tập luyện. Thí dụ, chúng ta biết bao gồm người hoàn toàn có thể nhảy nhị hay bố lần cao hơn nữa bình thường, tuyệt chạy nhanh gấp mười lần người khác. Thật vậy, những người rất có thể làm phần lớn điều khác thường với cơ thể họ. Tương tự, cũng có thể có những người hoàn toàn có thể sử dụng vai trung phong họ trong số những cách bên cạnh đó rất kỳ diệu, cơ mà thật ra toàn bộ đều vị tập luyện.

Bạn đang xem: Phát triển tâm thức

Thiền là giải pháp rèn luyện duy nhất giành cho tâm. Muốn giảng dạy thân phải có những kỷ phương tiện về thân. Trung khu cũng cần những kỷ khí cụ về tâm, như thật hành thiền.

Trước hết ta phải chuyển hóa trọng điểm từ những suy xét bất thiện thành thiện. Tương tự như người ước ao trở thành vận chuyển viên phải bắt đầu bằng bài toán rèn luyện cơ thể, ta cũng rất cần được làm cố gắng với việc rèn tâm. Đầu tiên chúng ta giải quyết phần nhiều điều bình thường, kế tiếp mới tới các điều cao xa hơn. Việc quán tưởng về cái chết của bạn dạng thân đang giúp chúng ta nhận thức rằng tất cả những gì đang xảy ra, vẫn sớm chấm dứt, vì chưng tất cả bọn họ sẽ bị tiêu diệt đi. Dầu họ không thể biết đúng đắn ngày giờ, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra. Khi luôn quán tưởng về cái chết trong tâm, đầy đủ gì xẩy ra quanh ta không quan trọng mấy nữa, vì toàn bộ chỉ đặc biệt trong một thời gian rất giới hạn.

Chúng ta hoàn toàn có thể thấy rằng chỉ vấn đề tạo nghiệp mới quan trọng, cho nên vì vậy hãy làm đầy đủ điều rất tốt mà ta có thể làm trong từng ngày, từng giây phút. Giúp đỡ bạn khác vươn lên là ưu tiên. Không có gì hoàn toàn có thể thay cầm cố điều đó. Tha nhân rất có thể được lợi ích nhờ kĩ năng hay cài của ta bởi vì ta cần thiết giữ hay mang chúng theo mình. Xuất sắc hơn hết là ta cho đi tất cả càng mau chóng càng tốt.

Một một trong những định pháp luật của dải ngân hà là chúng ta càng đã cho ra nhiều, thì chúng ta được vô các hơn. Dầu đó là nguyên tắc nhân quả, nhưng gồm mấy ai tin điều đó. Đó là nguyên nhân tại sao ai cũng cố rứa kiếm những tiền hơn với sở hữu những thứ hơn nữa. Ví như ta tin cùng sống nhờ vào nhân quả, thì chẳng bao lâu ta sẽ mày mò ra sự thật. Mặc dù nhiên điều này chỉ hiệu nghiệm trường hợp việc tía thí được thiết kế với trung tâm trong sạch. Chúng ta cũng có thể chia sẻ thời gian, sự quan tiền tâm, chăm sóc vì lợi ích của kẻ khác. Họ cũng được lợi ích ngay, đó là hạnh phúc trong lòng, lúc ta thấy được nụ cười mà ta đã tạo nên cho người. Đây có thể là niềm sung sướng duy duy nhất ta rất có thể tìm thấy trên cõi đời này nhưng mà nó không mau lẹ qua đi, vì chúng ta có thể hồi tưởng lại việc thiện và niềm hạnh phúc của riêng biệt mình.

Nếu họ thực sự tin rằng cái chết lơ lửng bên trên đầu, không chỉ bằng lời nói, thì thái độ của bọn họ đối với những người và vụ việc sẽ hoàn toàn thay đổi. Bọn họ sẽ không hề như trước nữa: Con tín đồ mà bọn họ từng là, mang lại đến hiện giờ không đem lại cho ta sự hài lòng, an toàn và hạnh phúc trọn vẹn. Chẳng thà là ta trở buộc phải một con fan khác, với loại nhìn mới mẻ. Chúng ta sẽ không còn cố gắng để gia hạn thứ gì dài lâu, bởi ta biết tính chất tạm thời của câu hỏi ta làm. Vì chưng đó không tồn tại gì còn đặc trưng nữa.

Có thể so sánh với việc ta mời đồng đội đến nhà sử dụng cơm. Bọn họ lo lắng, thân yêu không biết những món ăn uống có vừa miệng khách, bọn họ có thoải mái không và có gì sơ sót chăng. Nhà cửa bắt buộc sạch bóng đến khách. Khi gồm khách, bọn họ rất quan liêu tâm, lo mang đến khách có không hề thiếu những lắp thêm họ cần. Sau đó chúng ta lại vồ cập không biết họ bao gồm thích đơn vị ta không, có dễ chịu ở đó không, tất cả nói lại với những người dân bạn không giống rằng buổi tiệc đó thật vui. Đó là những thái độ của ta vì chưng ta cài đặt chỗ đó, bởi vì ta là chủ. Giả dụ ta là khách, ta chẳng suy xét món ăn vì kia là bài toán của công ty nhà. Ta chẳng thân thiện xem đông đảo thứ có gọn gàng không bởi đó chưa phải là nhà đất của ta.


Thân này chưa phải là nhà đất của ta, dầu ta bao gồm sống bao lâu trong đó. Nó chỉ là 1 chỗ tạm bợ bợ, không đáng quan tâm. Không có gì ở trong về ta, ta chỉ với khách sinh hoạt đây. Rất có thể ta chỉ xuất hiện một tuần hay 1 năm nữa, tốt mười, nhì mươi năm nữa. Cơ mà chỉ làm thân khách, thì gần như sự diễn ra thế nào có đặc biệt quan trọng gì đâu? Điều độc nhất vô nhị ta hoàn toàn có thể làm khi là khách hàng trong nhà ai đó, là cố gắng hòa nhã, có tác dụng lợi ích cho người ở xung quanh ta. Những thứ sót lại đều hoàn toàn vô nghĩa, nếu như không thần thức ta sẽ dính mắc lại địa điểm phố thị.

Hơn nữa, chẳng buộc phải là việc nâng cao tâm thức cùng tỉnh giác tới mức độ ta rất có thể nhìn xa hơn đa số mối nhọc lòng trước mắt new là điều quan trọng đặc biệt sao? Lúc nào cũng là những câu hỏi giống nhau: thức dậy, điểm tâm, vệ sinh, vắt đồ, suy nghĩ ngợi, lên kế hoạch, nấu nướng ăn, tải sắm, trò chuyện, đi làm, đi ngủ, rồi lại thức dậy... Cứ cầm lặp đi, lặp lại. Vậy tất cả đáng cho một kiếp người? tất cả bọn họ đều nỗ lực tìm điều nào đó trong các sinh hoạt mặt hàng ngày rất có thể mang đến nụ cười cho mình. Nhưng không có gì thọ bền, không chỉ có vậy mọi sản phẩm công nghệ đều liên quan đến bài toán ta phải hướng ra bên ngoài để tìm trang bị gì đó. Nếu mỗi buổi sớm ta đều nhớ là cái chết chắc hẳn rằng sẽ đến, cơ mà giờ ta tất cả thêm một ngày nhằm sống, thì lòng hàm ơn và ý chí hoàn toàn có thể phát khởi nhằm giúp ta làm điều gì đó ích lợi vào ngày.

Điều tiệm tưởng thứ hai của ta hoàn toàn có thể là về việc làm thay nào để gửi hóa chổ chính giữa từ sảnh hận, tổn thương, bất hạnh, sang số đông điều ngược lại. Việc nhớ đi, ghi nhớ lại sẽ giúp ta dần dần dần biến đổi được tâm. Ta ko thể đổi khác thân qua đêm, để biến hóa vận động viên, thì trung tâm cũng ko thể đổi khác ngay lập tức. Tuy vậy nếu ta không thường xuyên rèn luyện nó, thì nó vẫn mãi giống như xưa, quan yếu đưa ta cho một cuộc sống hài hòa, hạnh phúc. Hầu hết đều thấy cuộc sống thường ngày đầy bất hạnh, thấp thỏm và sợ hãi hãi. Lo lắng là một thực chất của con người, do ảo tưởng về bổ tạo nên. Ta sợ rằng chiếc ngã của chính mình sẽ bị hủy diệt, xóa bỏ.

Xem thêm: Mua 3 tặng 1 là bao nhiêu phần trăm, một cửa hàng bán đồng giá

Ý mong chuyển hóa trung ương sẽ giúp ta rất có thể sống một biện pháp có ý nghĩa mỗi ngày, là sự khác biệt giữa còn sống cùng thực sự sống. Bọn họ sẽ rất có thể làm ít độc nhất một câu hỏi mỗi ngày, hoặc là cửa hàng sự cải cách và phát triển tâm linh cho bạn dạng thân, hoặc quan lại tâm, làm cho lợi ích mang đến người, tốt nữa là cả hai. Nếu ngày này qua ngày khác, ta gần như sống tất cả ý nghĩa, thì sau cuối ta sẽ có được một cuộc sống thường ngày có ý nghĩa. Còn nếu như không ta sẽ có một cuộc sống vị kỷ, không lúc nào biết thỏa mãn. Trường hợp ta quên nghĩ đến các ham hy vọng hay đáng ghét của bạn dạng thân, mà chỉ suy nghĩ sự cách tân và phát triển tâm linh và đem lại hữu ích mang lại người, thì cái khổ (dukkha) của ta bớt đáng kể. Nó sẽ đi cho chỗ cơ mà nó chỉ từ là một tính chất tiềm ẩn trong tất cả mọi hiện tại hữu, chứ không thể là chiếc khổ, hay bất hạnh riêng của cá nhân. Lúc nào ta còn nhức khổ, bất hạnh, thì cuộc sống đời thường của ta không tồn tại ích lợi gì. Khổ sở, nhức đớn, than khóc không tức là ta vô cùng nhạy cảm, nhưng đúng ra là ta bắt buộc tìm ra phương án cho vấn đề.

Chúng ta dành riêng bao nhiêu thời hạn để tải thực phẩm, nấu bếp nướng, ăn uống uống, tiếp đến dọn dẹp, rồi lại lo suy nghĩ cho bữa tiệc kế tiếp. Nhì mươi phút quán tưởng coi ta buộc phải sống thế nào, sẽ không còn tiêu tốn nhiều thời hạn của ta. Dĩ nhiên, ta cũng có thể dành nhiều thời hạn hơn cho việc quán tưởng này, là phương phương pháp giúp trung tâm có một hướng đi mới. Không có sự rèn luyện, chổ chính giữa sẽ ù lì, thiếu thốn thiện xảo, tuy nhiên khi ta chỉ cho tâm hướng đi mới, thì tiếp nối ta sẽ học được cách đảm bảo an toàn hạnh phúc của riêng mình. Điều này không tương tác với việc ta giành được điều ta ước ao hay vứt bỏ được điều ta không ước ao muốn. Đó chỉ là sự thiện xảo của trung ương khi nhận ra điều gì là công dụng và mang đến hạnh phúc.

Phương hướng bắt đầu này, phát khởi từ cửa hàng tưởng, hoàn toàn có thể đem ứng dụng vào vào hành động. Chúng ta thực sự có thể làm gì? đầy đủ người họ đã nghe rất nhiều những mỹ từ, tuy vậy chỉ nói suông không đỡ thì chẳng tác dụng gì. Phải nhận thức rằng đông đảo lời này cần kèm theo theo hành vi nơi thân xuất xắc tâm. Đức Phật nhắc nhở ta rằng trường hợp ta nghe pháp mà có lòng tin vào đạo lý đó, thì trước hết ta yêu cầu nhớ lý thuyết. Tiếp nối ta đề xuất xét coi mình rất có thể thực hiện được đều gì mà bài xích pháp yên cầu ta đề xuất làm.

Nếu ta quán niệm để giải thoát khỏi sân hận, ta có thể hồi tưởng lại cố chí đó nhiều lần. Bước sau đó là: làm sao ta thực hiện điều đó? Trong cuộc sống đời thường hàng ngày, ta phải lưu ý xem sân hận có phát khởi, trường hợp có, ta phải sửa chữa nó cùng với tình thương với lòng bi mẫn. Đó là cách giảng dạy tâm. Lúc đó tâm không hề cảm thấy quá nặng trĩu nề, vượt chấp chặt vào các thành kiến do ta hiểu được chuyển hóa là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Lúc tâm cảm giác nhẹ nhàng, trong trắng hơn, nó rất có thể khai mở. Ứng dụng lý thuyết của Đức Phật giúp vai trung phong tỉnh giác, yêu cầu các vận động bình thường, từng ngày không còn vượt quan trọng. Bọn chúng chỉ cần thiết để giúp thân nhộn nhịp và tâm biết đến những sự cách tân và phát triển trên những phương diện ở vậy gian.

Từ đó phát khởi sự dấn thức rằng nếu họ đã bao gồm thể thay đổi tâm cho dường ấy, thì rất có thể còn có tương đối nhiều điều trên vũ trụ này nhưng mà ta không thể thấy với trọng điểm bình thường. Từ đó ta hoàn toàn có thể quyết chí đạt tới những điều khôn cùng phàm. Cũng tương tự với chuyển vận viên, câu hỏi giữ thăng bằng, kỷ hình thức và sức khỏe của thân là điều có thể, thì tâm cũng rất có thể làm như thế. Đức Phật đang nói về việc tỉnh giác nâng cao do hiệu quả của bài toán hành thiền đúng đắn, liên tục. Chánh định tức là sự biến hóa của chổ chính giữa thức bởi vì lúc đó ta không hề kết nối với cái biết bình thường, tương đối. Khi đã tất cả thể biến đổi đường hướng của tâm, chúng ta không còn chìm đắm một trong những vấn đề khoảng thường, mà biết rằng còn có tương đối nhiều thứ chưa dừng lại ở đó nữa.

Vì đã được rèn luyện, làm tạo thêm sức mạnh, khéo thăng bằng nên tâm có thể thể hiện nay ý thức, sự thức giấc giác dường như khá đặc biệt, dẫu vậy đó chỉ là tác dụng của quy trình rèn luyện. Tức là ta đã thoát khỏi sự sáo mòn của tâm. Nếu như ta cứ tài xế trên một tuyến phố trơn ướt, thì vết xe lún càng ngày sâu hơn, cuối cùng có ngày xe sẽ ảnh hưởng dính chặt vào đó. Đó cũng như các bội phản ứng theo kinh nghiệm trong đời sống mỗi ngày của ta. Lao động hành thiền vẫn kéo họ ra khỏi mọi vũng lầy đó vì chưng tâm giờ tất cả các triết lý mới. Thiền tập và hành vi theo đó khiến cho con đường mới trong cuộc sống thường ngày của bọn chúng ta, trong khi các vũng lầy cũ bị ta quăng quật lại phía sau… Đó là đông đảo phản ứng so với các duyên khởi của nghe, thấy, nếm, ngửi, xúc đụng và tưởng. Thật uổng chi phí nếu ta để kiếp làm bạn quý báu này nhằm chỉ có tác dụng kẻ phản bội ứng (reactor). Trái lại làm người chủ sở hữu động (creator) thì ích lợi hơn, có nghĩa là suy nghĩ, nói năng và hành vi có tính toán.


Dần dần dần ta hoàn toàn có thể không đề nghị đến đối tượng thiền quán. Nó chỉ với chìa khóa, hay chiếc móc nhằm treo trọng điểm lên đó, để nó không đuổi theo việc cố gian. Lúc định sẽ phát khởi, thì cũng như chiếc khóa xe đã tìm được ổ khóa, và ta đã mở được cửa vào. Khi xuất hiện chánh định, ta thấy được khu nhà ở với tám phòng, là tám tầng thiền định (jhanas). Đã vào được phòng sản phẩm công nghệ nhất, thì không tồn tại lý vị gì, với việc thiền tập, ý chí với tinh tấn, ta ko thể từ từ đi vào được tất cả. Lúc ấy tâm thức đã buông bỏ mọi quá trình suy tưởng hồi đó và chuyển qua trạng thái đề nghị sự việc.

Điều đầu tiên xảy ra lúc định phát khởi là một cảm hứng tự tại. Đáng nhớ tiếc là bao gồm quan niệm sai lạc cho rằng các tầng thiền định ko thể có được mà cũng không đề xuất thiết. ý niệm đó trái ngược lại với giáo lý của Đức Phật. Bất kể lời dạy nào của Ngài về con đường đi mang lại giải thoát luôn bao hàm các tầng thiền định (samma-samadhi). Đó là tám cách trong chén Thánh đạo. Cũng sai lạc khi có niềm tin rằng không thể dành được chánh định. Các hành đưa này cần được cung cấp và support để cải cách và phát triển nỗ lực. Thiền tập phải bao hàm các tầng thiền định bởi chúng là sự khai mở của trung ương thức mang lại một nuốm giới trọn vẹn khác với hầu như gì ta từng biết qua.

Trạng thái chổ chính giữa phát khởi qua những tầng thiền định giúp ta rất có thể sống từng ngày với ý thức được gì là quan lại trọng, gì là không. Thí dụ, đã nhìn thấy ta hoàn toàn có thể trồng cây to, không có bất kì ai còn tin tưởng rằng cây luôn nhỏ, dầu các cây vào vườn đơn vị ta nhỏ dại xíu, vì đất xấu. Giả dụ ta đã thấy những cây đại thụ, ta hiểu được chúng hiện nay hữu, với ta bao gồm thể nỗ lực tìm nơi có thể trồng chúng. Các trạng thái chổ chính giữa cũng thế. Đã nhìn thấy tài năng khai mở trung khu thức, ta không thể tin rằng chỉ gồm tâm thức thông thường hiện hữu, tuyệt chỉ gồm hơi thở là đối tượng người tiêu dùng thiền tiệm duy nhất.

Hơi thở là chiếc móc nhằm ta treo tâm lên đó, nhằm ta hoàn toàn có thể mở ô cửa đến cùng với thiền chân chánh. Đã mở được cánh cửa, ta đề xuất được thân từ tại, diễn tả qua vô số cách thức khác nhau. Hoàn toàn có thể là một cảm xúc nhẹ nhàng tốt mãnh liệt, nhưng lại nó lắp với xúc cảm dễ chịu. Đức Phật đã nói đến sự thoải mái và dễ chịu đó như sau: “Đây là lạc mà Ta mang đến phép mình thừa kế thụ”. Trừ khi ta đòi hỏi được niềm vui của tâm trạng thiền định, là điều hoàn toàn không tùy thuộc vào những điều kiện bên ngoài, với ta cuối cùng hoàn toàn có thể nói: “Thế gian với bao quyến rũ tầm thường xuyên không còn làm bận lòng ta”, cùng tâm buốn chán sẽ phạt sinh. Nếu như không, tại sao người ta lại phải từ quăng quật cái đôi lúc cũng mang lại khoái lạc cho họ, nếu họ không có gì khác ngoài các thứ đó? làm sao người ta hoàn toàn có thể làm điều đó? cực nhọc thể buông bỏ tất cả những lạc thú mà nỗ lực gian có thể mang đến mang lại ta, nếu như ta không tồn tại gì để sửa chữa chúng. Đó là lý do trước tiên tại sao trong đạo giáo của Đức Phật những tầng thiền định chiếm vị nỗ lực quan trọng. Ta sẽ không thể buông vứt khi vẫn còn đó nghĩ rằng cùng với thân này và các giác quan tiền này ta rất có thể đạt được điều mình kiếm tìm, có tên gọi là hạnh phúc.

Đức Phật khích lệ ta kiếm tìm hạnh phúc, cơ mà ta buộc phải tìm đúng hướng. Ngài nhận định rằng ta gồm khả năng bảo vệ hạnh phúc của riêng biệt mình. Ngay lập tức giây phút trước tiên khi có được sự thoải mái nơi thân lúc hành thiền cũng đã minh họa cho thực sự là có điều gì đó bên phía trong chúng ta đem lại hỷ lạc, hạnh phúc. Sự trường đoản cú tại nơi thân cũng khơi lên ý đam mê sự dễ chịu đó để lưu lại ta ngồi lại gối thiền. Dầu này cũng là một xúc cảm nơi thân, tuy vậy nó không hẳn là cảm xúc mà ta hay biết đến. Nó khác bởi vì nó căn nguyên từ mối cung cấp khác. Những cảm xúc vật lý thoải mái và dễ chịu quen thuộc tới từ sự xúc chạm, còn xúc cảm này đến từ thiền định. Ví dụ là do có xuất phát khác nhau, các công dụng cũng không giống nhau. Sự xúc đụng thì thô, định thì vi tế. Vị đó cảm xúc đến trường đoản cú thiền cũng đều có đặc tính vai trung phong linh vi tế rộng là cảm giác dễ chịu tới từ sự xúc chạm. Đã biết rõ ràng rằng đk duy nhất cần thiết để được niềm hạnh phúc là thiền định, thì ta đã kiềm chế mọi sự chạy đuổi, kiếm tìm kiếm đối tượng người sử dụng thích hợp, món ngon, thời tiết tốt, tiền tài, và không phung phí tích điện tâm linh cho hồ hết thứ này. Vị đó, đây là bước đầu tiên quan trọng để tiến đến việc nhàm chán.

Giờ chúng ta đang bước vào những trạng thái vai trung phong vượt lên ở trên những vấn đề thế tục mặt hàng ngày… vớ cả chúng ta đều biết đến cái trung ương hay lắp với những điều bình thường. Trung tâm đó lo lắng về đủ hồ hết thứ chuyện, bồn chồn, toan tính, hy vọng, lưu giữ tưởng, mơ mộng, ưa, ghét cùng phản ứng. Đó là một trong những tâm bận rộn. Rất có thể đây là lần đầu tiên ta làm quen với cùng 1 tâm không có những tính năng này. Sự thư thái thoải mái và dễ chịu không có những suy tưởng bám theo, đó là một trải nghiệm. Cuối cùng ta phân biệt rằng nhiều loại suy tưởng mà ta quen thuộc không đem đến cho ta những kết quả mà ta ước ao muốn. Nó chỉ hữu dụng trong vấn đề giúp ta lập ý nguyện hành thiền. Bọn họ biết, ngay sống bước thứ nhất đó, rằng cuộc sống thường ngày thế gian không thể mang về cho ta phần lớn gì nhưng thiền bao gồm thể. Niềm hạnh phúc không tùy trực thuộc vào đều điều kiện bên ngoài mang đến sự thỏa mãn nhu cầu hơn bất kỳ thứ gì rất có thể tìm thấy trên thế gian này. Chúng ta cũng được thấy là tâm có khả năng khai mở vào trong 1 tâm thức khác cơ mà ta trước đó chưa từng biết qua, cho nên vì vậy ta tất cả được kinh nghiệm tay nghề tự chứng về vấn đề thiền là phương tiện đi lại cho sự việc giải phóng trung ương linh.

Do đã có được cảm hứng dễ chịu đựng này, niềm hỷ lạc nội trung ương sẽ vạc khởi. Điều này tạo nên thiền giả tinh thần rằng con phố đến “vô ngã” là con phố của tin vui lạc chứ chưa phải khổ đau. Từ kia phản ứng phiên bản năng ngăn chặn lại “vô ngã” sẽ giảm đi đáng kể. Không ít người dân không thể đồng ý ý nghĩ về rằng bọn họ “không là ai cả”, ngay cả khi bọn họ hiểu điều ấy bằng tri thức. Nhưng lại khi đã có thể trải nghiệm được hai sệt tính đầu tiên của thiền, ta đang nhận thức rõ ràng rằng điều này chỉ rất có thể khi “cái ngã” luôn luôn suy tư, được tạm thời dẹp qua một bên. Vị khi cái bổ hoạt động, nó nhanh chóng thốt lên, “Ồ, thật giỏi vời”, và ngay lập tức ta không hề định tĩnh. Nó phải xuất hiện và thưởng thức ở nơi không có gì nói “Tôi đã trải nghiệm”. Sự phân tích và lý giải và khám phá về các gì ta đã từng nghiệm hoàn toàn có thể thực hiện sau.

Đó là sự việc nhận thức cụ thể rằng, không có “cái ngã”, niềm hỷ lạc nội trọng tâm sẽ bự và sâu sắc hơn nhiều so với bất cứ hạnh phúc nào mà ta đang biết ở nắm gian. Vì thế sự quyết trọng tâm để thực sự nắm bắt những điều dạy của Đức Phật đã thành quả. Cho đến lúc đó, đa số họ chỉ lựa chọn một vài tinh tế của Pháp, mà lại ta đã làm được nghe qua, với nghĩ rằng vậy là đủ. Rất có thể đó là sự cúng dường, tán tụng, lễ hội, có tác dụng điều thiện, hay duy trì giới, tất cả đều tốt, tuy vậy thực tại của giáo lý là một trong những bức tranh ghép vĩ đại, nơi toàn bộ những mảnh ghép khác nhau sẽ tụ lại thành một toàn diện và tổng thể khổng lồ, bao hàm tất cả. Mà trọng tâm điểm là “vô ngã” (anatta). Nếu như ta chỉ thực hiện một vài mảnh dùng ghép này, ta đã chẳng bao giờ có được tranh ảnh toàn cảnh. Nhưng có khả năng hành thiền mang lại sự biệt lập lớn lao vào phương cách ta tiến đến với cái tổng thể và toàn diện của giáo lý, nó trùm tủ cả thân và tâm, và biến đổi hoàn toàn fan hành theo đó.

Chúng ta phải nhờ vào khả năng hành thiền của mình trên từng ngày. Ta không thể mong muốn là mỗi một khi ngồi xuống, ta vẫn thành công, nếu như ta chỉ lo suy nghĩ chuyện nạm gian, cùng nếu như ta không cố gắng giảm sút sân, ghen tuông tỵ, tham, kháng đối trong cuộc sống thường ngày hàng ngày. Nếu như ta áp dụng chánh niệm, tỉnh giấc giác ví dụ và lắng lòng dục, là ta có căn nguyên để hành thiền. Khi bọn họ thực hành mang thiền vào quá trình hàng ngày, ta sẽ thấy sự biến hóa dần dần trong ta, hệt như một chuyển động viên sẽ trong thời kỳ luyện tập. Tâm sẽ trở nên bạo dạn mẽ, và tìm hiểu những vấn đề đặc trưng trong cuộc sống. Nó không xẩy ra xao rượu cồn bởi bất kể điều gì xảy ra.


Nếu hằng ngày ta mọi dành thời gian quán niệm, hành thiền và luôn nhớ chánh niệm, ta sẽ sở hữu một bắt đầu tốt đẹp mắt cho việc khai mở trung ương thức. Dần dà thiên hà và bạn dạng thân họ sẽ chuyển đổi, dựa vào sự đổi khác quan điểm của ta. Bao gồm câu nói trong thiền là: “Lúc đầu núi là núi, tiếp đến núi không thể là núi, rồi cuối cùng núi lại là núi”. Đầu tiên ta thấy được mọi đồ vật với mẫu thực tại tương đối của chúng; mỗi người là một cá thể riêng lẻ, từng cây là 1 trong những loại không giống nhau, phần lớn thứ phần nào đều có tầm quan trọng đặc biệt trong cuộc sống thường ngày của ta. Rồi khi bắt đầu tu hành, bỗng nhiên ta thấy ra một thực tại khác, toàn cầu và rộng mở. Ta trở phải rất chú tâm vào việc hành thiền của mình, ko còn chú ý nhiều đến các gì xảy ra quanh ta. Ta cảm thấy được sự khai mở, niềm vui của trung ương thức, biết rằng các phản ứng hàng ngày của ta không quan trọng. Có lúc ta chỉ chăm nom đến thiền, và ngoài ra sống trong một thực tại khác. Tuy nhiên cuối cùng, ta lại quay trở lại ngay khu vực ta từng tất cả mặt, làm toàn bộ mọi thứ như trước kia, nhưng không còn để chúng lay cồn lòng mình. Núi lại chỉ cần núi. Phần đông thứ lại trở về với bản chất bình hay như xưa, chỉ bao gồm điều là chúng không còn đơn lẻ hay quan trọng đặc biệt nữa.

Trong tởm Điều lành phệ (Maha-Mangala Sutta), một vị A-la-hán được trình bày như là: “… cho dù bị ảnh hưởng bởi những hoàn cảnh thế tục, trung ương vị ấy không hề lay động”. Bậc giác ngộ dầu sống trong núm tục, hành vi như mọi người khác, cũng ăn, ngủ, tắm giặt, chuyện trò với người, nhưng vai trung phong Ngài ko lay động. Chổ chính giữa đó luôn mát rượi và bình an.

Nguyên tác: sư ni AYYA KHEMADiệu Liên Lý Thu Linh chuyển ngữ

(Theo Expansion in Consciousness, 1 trong các mười Pháp thoại của sách to BE SEEN: HERE & NOW)

BS. Nguyễn buổi tối Thiện

*
PGKH-SO ĐÔ TÂM THUC bé NGƯỜI.2

bọn họ sống vào hai thế giới, rứa giới bên phía ngoài và trái đất bên trong. Tuy vậy thường khi chúng ta chỉ biết nhân loại bên ngoài, cũng chính vì từ sáng sủa tới tối chúng ta bị lôi cuốn ra nhân loại bên ngoài, hơn nữa có cho tới năm cửa ngõ để mỡ thừa ra bên phía ngoài và chỉ tất cả một cửa ngõ để mỡ bụng vào thế giới bên trong. Năm cửa chính là ngũ quan: mắt, tai, mũi, lưởi, thân và cửa kia là cửa ý. Vả lại bọn họ không quen nhằm quay tầm nhìn vào bên phía trong và cũng lần khần rằng con người có một cuộc sống nội tại cực kỳ dồi dào, nếu biết tìm hiểu và khai quật nó.

Những bố động (vibration) của ngũ trần tới từ thế giới phía bên ngoài ( sắc, thinh, hương, vị, xúc) được đón nhận bởi năm giác quan làm rung động các dây thần gớm cảm giác. Toàn bộ ngũ căn với ngũ trần mọi là nhan sắc pháp những ba động nầy sau khi đã chiếu thẳng qua các giác quan tiền chúng thay đổi những xúc cảm và được gửi vào chũm giới phía bên trong là nhân loại của não cỗ ( ý căn) , cũng là 1 sắc pháp . Ý căn làm việc theo những nhiệm vụ chuyên biệt (như tri giác, ghi nhớ, tưởng tượng, suy nghĩ…). Dựa trên khoa học, chúng tôi xin ý kiến đề nghị định nghĩa Ý CĂN là một trong tập hợp các tế bào thần tởm (nơ-rôn,neurone) cùng làm một nhiệm vụ trong cùng một lúc, từ số đông nơ-rôn đầu tiên mừng đón sự kích thích cho tới những nơ-rôn cuối cùng, bao gồm cả những khớp thần khiếp (synapse) và phần đa trung quần thể thần gớm ( centre, noyau ) tính đến khu vỏ não (aires corticales) cùng rung động nhất quán (décharge en synchronisation). Chúng ta có lý do để nghĩ như vậy : - trong cỗ Pattana, Đức Phật đã nói tới căn cứ điểm của vai trung phong thức bởi danh từ Yamrùpanissaya, tức là nương theo sắc pháp ấy, mà Vi Diệu Pháp hotline là dung nhan Ý Vật. - tư tưởng học PG cũng ghi nhận những sắc pháp sống theo từng đoàn từng nhóm.

 

*

 

quả đât nội trên là một trái đất phức tạp bao hàm nhiều yếu ớt tố gồm khi dễ thừa nhận (ý thức được), tất cả khi cạnh tranh nhận (tiềm thức), gồm khi không nhận được (vô thức). Muốn ý thức ghi dìm được đề nghị có một trong những điều kiện, chẳng hạn sự chú tâm(attention), sự tỉnh táo sáng suốt (vigilance) cùng sự không trở nên thương tổn của não cỗ hay của đường dẫn truyền các nơ-rôn… các nhà vai trung phong não học (neuroscientifique) đang cãi vả nhau về vị trí với sự vận hành của ý căn. Bọn họ được chia làm hai team : team khuynh hướng toàn diện (holisme) nhận định rằng sự quản lý và vận hành của óc não cần thiết phải có một chiếc gì trọn vẹn không phân chia (un tout non dissociable). Nhóm định hướng Định Vị (localisationnisme) đi tìm kiếm định vị rất nhiều vùng óc (aires cérébrales) cần thiết để thực hành một nhiệm vụ. Từng nhà bác học đưa ra một giả thuyết không giống nhau. Ông Francis Crick trước này đã nghĩ rằng chổ chính giữa thức nằm tại những neurones nghỉ ngơi lớp thiết bị năm của vỏ óc là tầng áp chót của sáu lớp mõng ông chồng chất lên nhau tạo nên thành vỏ não. Cơ mà ở cuối đời ông đã bỏ phát minh nầy mà lại vẫn giữ cách nhìn « bao gồm một định vị tâm thức trong nhân tiện tương giao các nơ-rôn(corrélats neuronaux de la conscience) » Đối với hai ông Stanislas Dehaene cùng J.P.Changeux , thì trung tâm thức vận động trong « hai khoảng không gian không giống nhau (les deux espaces de travail du cerveau) :

*/-một khoảng tầm gồm những thành phần xử lý (processeurs) chuyên biệt, tự động và vô thức

*/-và một khoảng hoạt động toàn bộ (espace global de travail) của các neurones một phương diện vừa cho hầu như tín hiệu cảm xúc xâm nhập vào tâm thức từ bên dưới lên trên, một mặt điều hành và kiểm soát từ trên xuống dưới hầu hết nhận thức nhà quan. Vào khoảng vận động toàn cỗ này tâm thao tác với ý thức hay biết, tất cả sự links đồng-bộ-hóa (synchronisation) giữa võ não và các nơ-rôn ở vô cùng xa chế tạo ra thành một phù hợp thể tương giao những nơ-rôn cùng làm cho 1 việc. Riêng biệt ông Gerald Edelmann (giải Nobel Y học cùng Sinh học 1972) nhấn mạnh tới một vùng «nhân sinh động» (noyau dynamique) tập hợp những nhóm neurones, vào trong 1 lúc nào kia chúng tác động ảnh hưởng lên nhau rộng là lên các nhóm neurones khác để thuộc thi hành một nhiệm vụ. Phật giáo quan niệm hơi giống hai ông Dehaene và Changeux là có một trường chuyển động chung và mọi trường vận động chuyên biệt trong các số đó xảy diễn những quá trình tâm. Khi gồm cảnh (bên xung quanh hoặc bên trong) xuất hiện thêm thì những quy trình nầy biểu hiện ra ý thức, tiến trình sau tiếp nối tiến trình trước, không kết thúc diễn tiến liên tục. Khi không có cảnh thì tâm chìm vào vô thức, dẫu vậy vẫn hoạt động tự động, âm thầm để giữ gìn sự tiếp tục của mẫu tâm thức, của cuộc sống óc não.Tùy theo từng loạt thường xuyên các tiến trình (lộ trình)theo một nhịp điệu khăng khăng nào đó, ta bao gồm một nhiều loại sinh hoạt nào đó của tâm cũng như muốn nhận biết bằng đôi mắt (tri giác) một đối tượng, phải tất cả một trong suốt lộ trình nhãn thức, tiếp theo là tứ lộ trình ý môn.

Ta hoàn toàn có thể liệt kê những bài toán làm của trung ương như sau:

a) đón nhận và tuyệt biết các xúc cảm : thấy, nghe, ngửi, nếm, chạm (xúc, thọ),

b) Diễn dịch cùng định danh các cảm hứng (tưởng, tri giác),

c) Ghi nhớ, hồi tưởng, tưởng tượng, liên can (trí nhớ, tưởng tượng),

d) hình thành ý định và ước ý muốn (tư),

e) tập trung sự giỏi biết trên một đối tượng người tiêu dùng (định),

g) Buông xả, chuyển hướng vai trung phong đến một đối tượng người tiêu dùng khác (tác ý),

h) Dò tìm, chọn lựa, sàng lọc đông đảo thông tin, tín hiệu đến từ thế giới phía bên ngoài để hành vi :

- hoặc một cách auto không cần để ý đến do thói quen, bội phản xạ, bắt chước,

- hoặc một cách bao gồm kiểm soát, đắn đo, quan tâm đến theo hầu hết tiêu chuẩn giá trị đạo đức, lý luận, thẩm mỹ... Nhờ sự kết hợp làm bài toán của chú tâm, tỉnh giấc giác, tinh cần, tác ý, kinh sợ cùng hổ thẹn tội lỗi (chánh niệm).

i) Tâm thao tác làm việc qua 3 phương pháp :

*Suy nghĩ, tính toán...,

*Ngôn ngữ : diễn tả bằng lời nói, chữ viết, nét mặt với cử chỉ,

*Hành vi tinh chỉnh và điều khiển các cử đụng và các quá trình để chấm dứt ý định,

k) Tâm có khả năng thể hiện đức tin, tình cảm và xúc cảm (...),

l) Tâm có khả năng nhận diện được chủ yếu mình hoặc tứ tưởng của mình,

m)Tâm tạo thành sắc pháp (tâm lý gia Hoa Kỳ Ekman đang phát hiện 60 đường nét mặt diễn đạt sự sảnh hận).